Bữa tối nay Sở Dung cũng ăn rất ít, Phó Như Hối đoán tối khuya cô sẽ đói bụng nên đã dặn thím Vân làm thêm đồ ăn nhẹ cho vào tủ lạnh, chỉ cần hâm nóng lại bằng lò vi sóng là có thể ăn được. Sở Dung ngáp một cái, vẫy tay với Phó Như Hối: "Anh qua đây." Phó Như Hối để điện thoại lên t†ủ, vén chăn bò lên giường, cái lạnh trên người anh tỏa ra len lỏi vào trong chăn khiến cho Sở Dung thoải mái thở hắt ra một hơi: "Thật mát mẻ." Phó Như Hối cười nhẹ: "Không lạnh à?

Sở Dung lắc đầu: "Tối nay vẫn còn hơi oi bức..

Phó Như Hối sờ trán cô: "Không sốt, vẫn ổn."

Sở Dung cười khúc khích: "Em bị sốt dễ thế à?”

Phó Như Hối cười, an ủi: "Không sao là tốt rôi, ngủ thôi." Không phải do Phó Như Hối chuyện bé xé ra to mà là vì thời gian gần đây Sở Dung rất dễ bị ốm. Vừa đúng ngày mai phải dẫn cô đi bệnh viện khám sức khỏe toàn diện, an toàn hơn. Sở Dung cuộn mình trong chăn: "Tối nay đừng nằm gần em quá.

"Hả?" Phó Như Hối khéo léo vòng tay qua eo cô: "Tại sao?" "Vì nóng quá." Sở Dung co người lại: Sao anh ôm em chặt thế, thả lỏng ra chút."

Phó Như Hối dịu dàng cọ vào cổ cô: 'Không nóng đâu."

Sở Dung đầu hàng: "Chuyện gì thì từ từ nói, đừng cọ nữa.

Phó Như Hối không nghe, tiếp tục cọ vào cô: 'Dung Dung..

Sở Dung đẩy trán Phó Như Hối ra: "Ngứa quá, ông chủ Phó, anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Phó Như Hối cười nói: "Anh thích em.

Sở Dung ngừng lại: "Hả."

Anh thích Dung Dung.'

Sở Dung ngừng giấy giụa, không nói gì nữa.

Giọng nói nhẹ nhàng của Phó Như Hối như gió xuân thổi qua tai Sở Dung, khiến cô không kìm được mà nhắm mắt giả vờ ngủ.

Việc một người đàn ông ba mươi tuổi làm nũng thực sự khiến người ta không thể chịu nổi.

Dù đều có tên là Mẹ tôi là siêu nhân _ nhưng cách đối xử của hai chương trình đối với Sở Dung hoàn toàn khác nhau. Cô vốn nghĩ rằng mỗi ngày chỉ cân quay năm tiếng là đủ, không ngờ hành động của Phó Như Hối lại lợi hại hơn, hôm nay cô phải đến bệnh viện, Phó Như Hối nhất định sẽ có mặt trong máy quay. Sở Dung vẫn còn đang vắt óc suy nghĩ làm cách nào có thể tránh né máy quay thì Phó Như Hối đã trực tiếp chọn không tiếp tục quay chụp nữa.

Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới là đủ, Sở Dung cảm thấy tiếc cho số tiên mà Phó Như Hối đã chi ra.

Chương trình này không chỉ dành cho gia đình họ mà còn cho những gia đình khác, họ vẫn đang quay phát sóng trực tiếp, cô trực tiếp xin nghỉ cũng không ai dám nói gì. Sở Dung ngồi trên ghế phụ, nhìn khuôn mặt tươi cười của sếp lớn, cô nói: "Có tiên thật là tốt."

Phó Như Hối xoay vô lăng, nói: "Anh rất vui, miễn là em cảm thấy tốt là được."

"Anh lại trốn việc à?"

Phó Như Hối cong môi: "Hôm nay là thứ bảy mà, Dung Dung." "À, em quên mất." Sở Dung hơi ngạc nhiên: 'Ngày mai chúng ta không phải đến nhà Phí Tưu tham dự vũ hội đúng không?” "Vũ hội gì thế ạ?" Phó Dư hào hứng leo lên ghế sau, khuôn mặt nhỏ như quả táo đỏ, khua tay như quạt, cậu bé lè lưỡi: "Ba ơi, ba mau bật điều hòa lên đi, con nóng quá.

Phó Như Hối bật điêu hòa, anh hạ cánh quạt xuống, hỏi Sở Dung: “Có lạnh không?”

Sở Dung cười nhẹ: "Không lạnh.

Mẹ ơi, ngày mai có vũ hội gì ạ?" Không ai trả lời câu hỏi của Phó Dư nhưng cậu bé không nản lòng mà hỏi lại.

Phó Niên nghe hai người nói chuyện, suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẹ định đến nhà chú Phí Tưu à?

Sở Dung định giải thích cho cục bột nhỏ nên gật đâu: "Đúng vậy."

"Niên Niên và Tiểu Ngư có muốn đi không?" Phó Như Hối hỏi.

Phó Niên mím môi, chờ em trai phát biểu trước.

Phó Dư không phụ sự mong đợi của Phó Niên, cậu bé ngẩng cái đầu nhỏ đang bốc khói lên: "Con muốn đi!"

"Niên Niên và Tiểu Ngư có quần áo dạ hội chưa?" Sở Dung hào hứng, nghĩ đến cảnh hai cậu bé tới vũ hội, bạn nhảy của họ cũng là những bé gái cùng tuổi. Cảnh tượng bọn trẻ nhảy múa thật buồn cười, cô cười nói: "Mẹ không biết ở đó có bạn gái nào sẽ khiêu vũ cùng các con không.

8.67915 sec| 2393.867 kb